Banner Movi
Banner Chuyến Bay Hồi Hương
Hà Nội

Bia hơi Hà Nội - một tình yêu lạ kỳ

Thứ sáu, 21/08/2020, 15:01 GMT+7
Có thể phải sau cả ngàn năm, thành Thăng Long mới sinh ra được đặc sản Cốm Vòng. Có thể phải sau cả trăm năm, đất Hà Nội mới sinh ra đặc sản Chả Cá Lã Vọng. Nhưng, chỉ gần chục năm sau Giải phóng Thủ đô tháng Mười 1954, người Hà Nội, hay nói cặn kẽ ra là những người thợ của Nhà máy Bia Hà Nội, đã làm nên một đặc sản lẫy lừng quốc nội và nổi danh quốc tế. Đó là Bia hơi Hà Nội.
test


Điểm hẹn tình yêu: quán bia hơi Hà Nội

Những ai trên dưới 50 tuổi và hơn thế nữa mà là dân Hà Nội hay từng sống Hà Nội đều không thể không công nhận điều nhận xét trên là một sự thật. Có lúc, cổng nhà máy bia trên phố Hoàng Hoa Thám giống như một "điểm hẹn tình yêu" của các gã đàn ông Hà thành. Đến đấy vào những tháng ngày bát cơm bưng lên bo bo ngô sắn độn nhiều hơn gạo, thịt phiếu mỗi tháng 3 lạng một nhân khẩu, các gã bợm nhậu chỉ nghĩ đến gói lạc rang và cốc bia vàng óng mà đã nước bọt tứa đầy mồm miệng.
 

bia hoi ha noiQuán bia hơi vỉa hè những năm 1990. Ảnh: Hanoimoi

Sao không thể gọi là "điểm hẹn tình yêu", khi mà từ các chàng trai cho chí ông lão Hà Nội, bước đến quán bia là mang theo nỗi khát thèm, mang theo nỗi hồi hộp, sợ xếp hàng chậm chân hết bia chẳng khác gì sợ người yêu đi mất, mang theo nỗi khắc khoải nhìn những bom bia cạn đáy như lo giai nhân… cạn tình?!

Bây giờ, bao nhiêu là rượu Scotland, bia Đức, bia Tiệp, bao nhiêu là nhà hàng siêu VIP ngồn ngộn đặc sản biển rừng, có ai quên được những trưa hè không điều hoà quạt máy, không khăn lạnh tiếp viên, dưới bóng cây cổ thụ Bách Thảo, bên Vườn hoa Hàng Đậu, Cổ Tân, mát rượi cốc bia hơi 3 hào 1 lít? Mà phải là "bia nhà máy" cơ, "bia Hoàng Hoa Thám" ấy.

Trên những cốc bia vàng là xanh ngắt những vòm cây. Trên những vòm cây là xanh ngắt bầu trời trưa hè Hà Nội.

 

bia hoi ha noiQuầy bán bia thời mậu dịch. Ảnh: VnExpress

Bây giờ, bao nhiêu là ba ba Hải Dương cầy hương Sơn La, bao nhiêu là cá hồi Nga và xúc xích Pháp, nào có ai không nhớ những sợi thơm nồng xé nhỏ ra từ con mực Quảng Xương gầy khô đen đét và hạt lạc Hà Bắc nóng ròn đượm hương húng lìu bạn bia trao nhau bên vại bia hơi 3 hào 1 lít?

Bên những vại bia là bạn bè, chiến hữu. Đứa mặt trận B2 ra, đứa nông trường Tây Bắc xuống, đứa công trường Đông Bắc về, những chàng trai Hà Nội thời loạn lạc gian khó, chẳng hợp đồng kí kết, không dự án đất đai, không mánh mung quyền chức. Không cardvisit, chẳng mastercard. Chỉ những hào xu, chỉ những đồng bạc lẻ, nhầu nhĩ như trang phục của họ, thấm đẫm mồ hôi như khuôn mặt họ. Chỉ uống và uống. "Dô" và "Dô", 100% vại bia, 100% thành thật, 100% chia sẻ, 100% tấm lòng. Mà cùng với bia hơi, hoà với bia hơi, dường như là thư giãn, dường như là thanh thản, dường như là an bình Hà Nội.

Lóc cóc chiếc xe đạp Thống Nhất cà tàng lốp chằng xích rão, loẹt quẹt chiếc dép cao su mòn vẹt luôn tụt quai, áo bảo hộ xanh chấm trắng muối mồ hôi vừa ráo, áo "bay'' Liên Xô cỏ úa thời thượng, quân phục bạc màu phảng mùi khói súng, những gã đàn ông thời loạn tìm đến những quán bia hơi bình dân, ngồi bệt trên nóc hầm trú ẩn hay vạt cỏ vườn hoa, người trịnh trọng, kẻ hào sảng, nâng vại bia ngang mày như 108 anh hùng Lương Sơn Bạc nâng chung rượu thề, ngả cổ tu, khà khà nuốt. Để mà uống, để mà trước hết là giải khát, rồi sau có thể là giải sầu, giải hạn.

Dân dã và đậm tình

Bia hơi, ấy là dân dã và vui vẻ, ồn ã và đậm tình, bụi đời và phong trần. Bia hơi, ấy là để mà ngà ngà "5 xu bia một hào lạc", để mà chân nam đá chân chiêu vẫn lẩy hẳn Kiều "Trăm năm bia đá thì mòn, trăm năm bia… lạc vẫn còn trơ trơ", để mà xoa rốn nghêu ngao hát nhại chị Xuân Quỳnh và bác Phan Huỳnh Điểu, rằng "Chỉ có bụng mới hiểu, bia đi đâu về đâu. Chỉ có bia mới biết, bụng mênh mông nhường nào"!

 

bia  hoi ha noiTái hiện cửa hàng bia mậu dịch tại Lễ hội bia Hà Nội. 

Tôi nhớ như in quán bia Nguyễn Biểu bên hồ Trúc Bạch những năm đầu thập niên 70 thế kỷ trước. Có một ông lão râu tóc bạc phơ, mảnh mai thân hạc, chỉ có đôi mắt là sáng rực anh minh, cứ chiều đến lại lủi thủi lóc cóc từ phố Châu Long gần đó ra quán bia Nguyễn Biểu để nhặt nhạnh thu dọn các cốc bia khách đã uống xong giúp các cô nhân viên quầy bia, rồi cả dọn bàn, rửa cốc, rồi đôi khi là quét tước.

Ông lão làm thế, dân Hà Nội ngày ấy gọi là "nghề vét đĩa", trong ánh mắt có khi là lạ lẫm của kẻ tò mò, có khi là thương hại của kẻ hãnh tiến. Ông lão làm thế vì nghèo khổ lắm. Ông lão làm thế để chốc chốc hễ có bàn thực khách no nê đứng dậy, ông tới dồn những chỗ bia còn trong các vại trên bàn vào một cái cốc để ngửa cổ tu. Cái cổ khẳng khiu nổi rõ những gân xanh. Những giọt bia trắng dính ướt hoét chòm râu bạc. Những ngón tay thuôn nhỏ dúm dó nhặt nhạnh những bìa đậu thừa, miếng mực khô dai nhách khách uống để lại, cả những hạt lạc lép mốc, đem dồn vào cái túi thổ cẩm đeo bên vai gầy cánh hạc. Ông lão làm thế, để mỗi chiều tà sau giờ cao điểm, được các cô nhân viên "ưu tiên" cho vài vại bia, như một cách trả công bưng bê, quét dọn của ông lão.

Những vại bia nguyên vẹn đã đành, những đồ nhắm có khi chỉ là chú ếch xào măng, con cá rô hồ Trúc Bạch rán ròn, thế đã là "cao lương mỹ vị", thế đã là quá xa xỉ với ông lão "vét đĩa" ấy rồi. Trời ơi!
 

bia hoi ha noiNhững cốc bia vàng sóng sánh bọt trắng lại là thứ gây nghiện cho giới đàn ông Hà Nội. Ảnh: emeralhotel

Mãi mãi sau này, hàng chục hàng trăm năm sau, ai trong số những khách bia Nguyễn Biểu, ai trong số các nữ mậu dịch viên quầy bia ngày ấy, ai trong số những người làm ra bia hơi Hà Nội, ai có thể biết rằng, ông lão ấy chính là nhà thơ, nhà văn, dịch giả kỳ tài đất Việt - Tuấn Đô Đoàn Phú Tứ.

Đoàn Phú Tứ thi sĩ chỉ với đôi dòng thơ "Màu thời gian không xanh. Màu thời gian tím ngát. Hương thời gian không nồng. Hương thời gian thanh thanh" trong kiệt tác "Màu thời gian' đã sống mãi bất chấp thời gian trong lịch sử thi ca Việt Nam. Tuấn Đô dịch giả tài tình và uyên thâm đã mang đến cho bạn đọc cả nước một thời những bản dịch tuyệt tác (mà Hoài Thanh từng ví "đẹp như nàng công chúa") từ nguyên gốc những tác phẩm kinh điển của nền văn học cổ điển Pháp.

Tôi cũng không thể nào quên một đêm Thu cách đây đã gần chục năm. Lần ấy, nhà văn Nguyễn Quang Sáng ra Hà Nội để viết kịch bản phim tài liệu về chiến công của Công an Hà Nội giải cứu em bé người Nhật bị bắt cóc tại phố Thụy Khuê. Khuya lắm rồi, viết lách chắc đã mỏi, ông kêu tôi tới cùng dạo đêm Hà Nội. Trong hương hoa sữa cuối mùa ngào ngạt, ông bảo tôi đưa ông về phố Cổ Tân bên hông Nhà Hát Lớn.
 

 
bia hoi ha noiĐồ nhậu kèm bia chẳng có gì cao sang, chỉ là vài hạt lạc dân giã. Ảnh: Vietnamnet

Giữa vườn hoa Cổ Tân đêm thu ấy, ông bồi hồi kể cho tôi về thời trai trẻ sống ở Hà Nội. Ông nhớ tiếng dương cầm tối tối cô con gái nhà chủ nơi các ông - những cán bộ học sinh miền Nam tập kết - ở trọ nơi gần phố Lý Đạo Thành thường dạo những bản Sê-rê-nát của Su-be hay Xô-nát của Sô-panh. Ông nhớ người con gái Hà Nội mê văn mà mê luôn chàng trai Nam Bộ xa nhà.

Và đặc biệt ông nhớ quán bia hơi Cổ Tân những ngày xếp hàng rồng rắn lên mây giữa hai hàng rào sắt, nhích từng bước như rùa cùng tấm tích kê cũng bằng sắt để mua được một vại bia thuở ấy. Ông già Nam Bộ quái kiệt, ông lão nhà văn sành đời và sành điệu vào hàng nhất phương Nam ấy đêm nay run rẩy nhớ cốc bia hơi Hà Nội thời trai trẻ.

Ông đã viết về bia hơi Hà Nội một dòng nào chưa, trong trăm ngàn áng văn ông từng viết, thưa nhà văn? Chỉ biết, nơi khoé mắt đã nhăn chân chim trên khuôn mặt vô vàn từng trải của ông đêm ấy, tôi chợt thấy ngân ngấn những giọt nước mắt.

Với ông, và với cả triệu người từng sống ở Hà Nội những năm tháng ấy, bia không chỉ là một thứ nước giải khát "thơm, ngon, mát, bổ" như từng được viết ở cổng nhà máy bia hay ở những dòng quảng cáo viết bằng phấn trắng trên bảng đen. Bia là kỷ niệm một thời trai trẻ không chỉ của Nguyễn Quang Sáng. Bia là dấu ấn "một thời đạn bom, một thời hoà bình" của một thế hệ Thủ đô. Bia mang cả vị cay nước mắt vị đắng mồ hôi một thời gian khó mà vô tư, đói khổ mà hào hùng của cả triệu người dân Hà Nội …

Tôi còn nhớ có lần, theo chân anh bạn khi ấy đang làm Trưởng Công an quận Ba Đình, tôi cùng nghệ sĩ Trần Bình dắt theo cậu con trai (con chung của anh với ca sĩ Ái Vân) từ Mỹ về được chui vào hầm nhà máy bia để uống bia.
 

bia hoi ha noiCũng giống như phở, người Hà Nội khi xa thành phố luôn nhớ đến cốc bia hơi mát lạnh. Ảnh: Realtimes

Có lẽ không có một cuộc uống bia hơi nào đặc biệt đến thế trong đời tôi. Không phải vì được uống bên cặp nghệ sĩ trai tài gái sắc, không phải vì được uống nơi chỉ có các chuyên gia nếm thử bia được uống, không phải vì những vại bia được rót thẳng từ những lò bia vừa nấu xong chưa ủ, thơm ngon hơn tất cả những cốc bia từng được uống trong đời (mà chắc chắn 1000%o không bị pha bị "đấu" nữa chứ !!!), mà đặc biệt nhất là ngồi uống bia nhưng tất cả mọi người cả khách lẫn chủ giữa mùa hè oi bức đều phải… mặc áo bông. Đấy là loại áo chuyên dụng của công nhân nấu bia và thử bia, chỉ có duy nhất ở Nhà máy bia Hà Nội, vì nhiệt độ ở trong hầm ủ bia thấp tới dưới 0 độ C.

Những người thợ OTK bia chỉ cần ngửi vài hơi nhấp vài ngụm là đã có thể ra lệnh điều chỉnh liều lượng của các mẻ bia. Còn những vị khách chúng tôi hôm ấy, chỉ biết ngon và ngon, và rét run cầm cập.Sau này, Trần Bình kể, cậu con trai chat về, bảo mỗi khi ngồi tiệc tùng ở Mỹ hay bất cứ đâu tại các quốc gia mà cháu được đi qua, cháu lại chỉ nhớ nhất cuộc uống bia ở hầm bia Nhà máy bia Hà Nội hôm ấy. Bia hơi Hà Nội đã đi vào cả nỗi nhớ quê hương của những người con xa xứ?

Cái món bia hơi Hà Nội đến lạ!

Xem thêm: Đến Hội An, nhất định đừng bỏ qua món cơm gà trứ danh này!

 

Vũ Hùng

Theo Dân Việt

quảng cáo
close
icom
Bình luận
Ý kiến bạn đọc