Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Hà Tĩnh, mang trong mình một tình yêu quê hương tha thiết và điều đó cứ thôi thúc tôi phải đi, phải đến những nơi trên quê hương mình để thấy sự đổi thay từng ngày.
Cái mảnh đất nghèo quanh năm gió Lào và mưa lũ, người ta có thể tưởng tượng một vùng đất cằn cỗi, gian khó với núi Hồng, Sông La, với những câu Kiều của Nguyễn Du hay Thiên Cầm biển gọi. Thế nhưng, tôi chẳng yêu nơi đâu như Kẻ Gỗ - nơi ấy từng có dấu chân và giọt mồ hôi của ông tôi, mà đến tận bây giờ, những ngày tháng gian khổ ấy tôi vẫn có thể mường tượng ra qua những lời ông kể.
Kẻ Gỗ - nơi năm đợi tháng chờ
Đến Kẻ Gỗ vào một buổi chiều khi ánh nắng đang dần buông, chẳng hiểu sao tôi thấy lòng chùng xuống mà vương vấn lạ thường. Đường đến đây qua những cánh đồng lúa óng ánh vàng, với nắng chiều trải xuống khiến lòng người cứ mênh mang đến lạ. Đứng trước Kẻ Gỗ bỗng thấy mình nhỏ bé quá, khi giữa bao la đất trời mình muốn ôm chầm lấy nó mà chẳng thể được. Hoàng hôn dần buông, Kẻ Gỗ đẹp hơn bao giờ hết, cái đẹp của núi, của hồ, của đất, của trời cứ thế mà lan tỏa vào tâm hồn sâu thẳm.
Ráng chiều Kẻ Gỗ
Giữa bao la của núi rừng Hà Tĩnh, Kẻ Gỗ cho mình cái quyền được bình lặng, được êm đềm mặc sức cho bao nhiêu công trình khác cứ được xây dựng nên trên mảnh đất này. Núi rừng cứ thế ôm chầm lấy Kẻ Gỗ, rồi soi bóng xuống dưới lòng hồ lặng ngắt như tờ. Trước đây, nó cũng dữ dằn lắm, nhưng rồi chính bàn tay con người đã thuần phục khiến Kẻ Gỗ lại trở nên mềm mại, dịu êm. Thiên nhiên ban tặng cho nơi đây những gì tinh túy và đẹp đẽ nhất của đất trời Nghệ - Tĩnh để rồi Kẻ Gỗ đi vào nhạc vào thơ như những điều hiển nhiên bằng ca từ da diết.
Làn nước trong veo như chính tấm lòng của người dân Hà Tĩnh
Giữa sự thuần khiết của thiên nhiên sâu thẳm, đặt những bước chân mình lên cây cầu Kẻ Gỗ hình con tôm dẫn sang đền thờ cố Tổng Bí thư Lê Duẩn, bỗng nhiên thấy xúc động lạ kì. Dâng những nén hương bày tỏ lòng thành kính, tôi nhớ về những công lao của Người đối với đất nước, không chỉ riêng Người mà tất cả những người Anh hùng liệt sĩ đã ngã xuống trên mảnh đất Hà Tĩnh thân yêu.
Đền thờ cố Tổng Bí thư Lê Duẩn
Tôi bỗng nhớ một câu trong bài hát "Người đi xây hồ Kẻ Gỗ" của nhạc sỹ Nguyễn Văn Tý: “Kẻ Gỗ là đây bao năm đợi tháng chờ”, câu hát tôi thấy tâm đắc nhất mà cứ mỗi lần đặt chân đến đây cứ nghe văng vẳng. Bỗng thấy trong lòng có một khoảng lặng đến lạ kì, khi thấy đâu đó nơi Kẻ Gỗ này có hình bóng ông tôi năm nào đang phá đá, đào sỏi. Để rồi trong tâm khảm dấy lên một nỗi niềm lắng đọng: “Cuộc đời vẫy gọi ta nhớ bao lần đi”.