Hãy xem chúng tớ chinh phục đỉnh núi huyền thoại này như thế nào nhé!
>Bình dị thay Brunei nơi tôi đến thăm
>Cairo và những chuyện chưa kể
Tây Côn Lĩnh hẳn là điều ấp ủ của bao kẻ “nghiện phượt”. Đó là một vùng đất Hà Giang, giáp biên giới Trung Quốc, nơi trên bản đồ đường bộ ghi độ cao 2.427 m. Tuy nhiên không phải ai cũng có thể làm được bởi cung đường này được giang hồ trong giới “phượt” mệnh danh là cung đường huyền thoại. Nó được gọi là “huyền thoại” bởi đây là cung đường khó của vùng Tây Bắc với bao hiểm nguy, vất vả rất cần ý chí lòng quyết tâm và tính đồng đội. Phong cảnh ở đây hoang sơ đẹp mê hồn bởi mây núi hoa cỏ...
Ấy thế mà chúng tớ quyết định chinh phục huyền thoại ấy bằng xe đạp địa hình để ghi dấu chuyến đi của tôi cơ đấy! Rời Hà Nội trong màn đêm mịt mùng, chúng tớ buộc 6 chiếc xe đạp địa hình lên xe khách và bắt đầu chuyến phiêu lưu đầy ngẫu hứng.
Mọi thứ mông lung và mờ ảo, không ai biết trước sẽ có những chuyện gì nơi rừng thiêng nước độc, nhưng tất cả đều tràn đầy quyết tâm.
Và câu chuyện bắt đầu …
Từ những ngày giáp Tết, rồi sau Tết, mong muốn ngắm hoa đào trên Tây Côn Lĩnh cứ thôi thúc tớ thực hiện chuyến đi, có lẽ bởi quá ấn tượng với những nhành hoa rực rỡ, mong manh, đượm chút “hoang dã” nơi cheo leo hiểm trở của vùng núi non biên cương này.
Ý tưởng xe đạp đến với tớ khi nhìn những bức ảnh của một đoàn du lịch bụi Tây Côn Lĩnh năm ngoái chụp về. Tớ thấy những con đường mà không-phải-là-đường, thấy suối to, đèo cao thì cũng băn khoăn và cân nhắc. Đi xe đạp, thì sẽ linh động và dễ dàng hơn đối với đoạn đường khó. Và đạp xe, đó chẳng phải là một điều thật sự mới lạ và đáng để thử đó sao?
Ý tưởng đi xe đạp – một điều mới lạ và đáng để thử…
12h đêm, lang thang trà đá chán chê trên đường phố Hà Nội, cả đoàn xe nhằm hướng cầu Long Biên thẳng tiến. Đêm, đạp xe bên những “khối sắt” to sừng sững, gió sông Hồng lùa lên tóc mơn man, chợ Long Biên ở dưới chân cầu vẫn sáng đèn và tấp nập kẻ mua người bán, là một cảm giác dễ chịu khó tả.
Những “khối sắt” to sừng sững ban đêm…
“Hãy tận hưởng những phút thư thái này đi, trước khi bước vào chặng đường chông gai phía trước”, tớ tự nhủ, và dừng xe trên thành cầu, nhìn những ánh đèn nhấp nháy xa xa phản chiếu lại, nhìn những người bạn, rồi để cho lòng mình tan vào trong gió.
2h30 sáng, chuyến xe khách Hà Nội – Hà Giang bắt đầu lăn bánh từ bến Gia Lâm, mang theo 6 chiếc địa hình buộc trên nóc và những cái đầu phơi phới vì rốt cục cũng đã đến dịp đặt chân lên Tây Côn Lĩnh xa xôi.
Hà Giang trong trẻo và mát lạnh…
Xe đến Hà Giang tầm 10h sáng, không khí trong trẻo và mát lạnh, đạp xe trong thời tiết này quả lý tưởng. Các bạn bắt đầu dỡ xe, chằng buộc đồ. Để chuẩn bị cho chuyến đi bụi này, chúng tớ phải chuẩn bị rất kỹ lưỡng, bởi xác định sẽ chủ yếu tự nấu ăn, tự mắc lều ngủ mà. Mấy chiếc xe địa hình phút chốc biến thành “xe thồ hàng” bởi 2 cái bạt to, 2 tấm trải, 2 con dao đi rừng, 2 cái nồi, rồi gần chục ký gạo, đồ hộp, bánh mỳ, xúc xích, rau củ, bánh kẹo, cà phê, trà và vô số các thứ linh tinh nhưng cần thiết khác….
Xe địa hình sẽ biến thành xe thồ hàng..