Với đặc thù nghề nghiệp là diễn viên múa nên chúng tôi có cơ hội được đi công tác nước ngoài nhiều và Triều Tiên là đất nước khiến chúng tôi ấn tượng và nhớ mãi, một đất nước khác biệt hoàn toàn những mảnh đất chúng tôi đã từng đặt chân tới.
>Rome - dấu xưa để lại
>Cairo và những chuyện chưa kể
Quân đội là hình ảnh xuất hiện nhiều nhất tại thủ đô Bình Nhưỡng
Ấn tượng đầu tiên trong chuyến đi của tôi về Triều Tiên là khoảng khắc bước chân lên chiếc máy bay có vẻ hơi cổ, ngồi lên ghế đã hỏng dây an toàn với nỗi hoang mang khi bắt đầu cất cánh, và thực sự chuyến bay giống như đi xuyên Việt trên một chiếc công nông vậy.
Khi đáp xuống, sân bay tại Bình Nhưỡng bé nhỏ và cảng hàng không giống như một khu nhà xưởng. Tại đây chúng tôi phải gửi lại tất cả điện thoại, máy ảnh cũng bị giữ lại nếu không được đăng ký mang theo từ trước.
Khi còn ở Việt Nam tôi có tìm hiểu trên mạng những hình ảnh, bài viết về đất nước Triều Tiên nhưng chỉ toàn thấy hình ảnh vể quân sự, tên lửa, hạt nhân...và với những gì vừa mới tiếp xúc thì tôi cực kỳ chán nản và chỉ muốn quay về Việt Nam. Chúng tôi cũng được thông báo rằng vấn đề an ninh tại đây rất chặt chẽ và trong dịp kỷ niệm 100 năm ngày sinh Kim Nhật Thành này sẽ càng chặt hơn.
Cả đoàn lúc nào cũng phài đi cùng nhau không rời một bước, cũng không được biết trước lịch làm việc hay đi lại mà chỉ được thông báo trước giờ xuất phát 1-2 tiếng. Nếu có thời gian được nghỉ không phải làm việc thì chúng tôi được đưa đi tham quan thành phố, chỉ trở về khách sạn để ngủ và khi đến bữa ăn.
Một ngày nọ chúng tôi có dịp đi tham quan nhưng có hai người trong đoàn bị ốm nên phải ở lại khách sạn, họ đã cử hai người đến nói chuyện nhưng thực chất là để giám sát phòng ở và quản lý. Trên khắp mọi con đường chúng tôi đi qua đâu đâu cũng thấy quân đội.
Thật tiếc là trong lễ duyệt binh và bắn pháo hoa kỷ niệm 100 năm ngày sinh chủ tịch Kim Nhật Thành chúng tôi không được chụp ảnh vì bị cấm, màn biểu diễn hoành tráng đẹp nhất trong đời tôi từng được thấy.
Khách sạn hình tên lửa cao 105 tầng mới hoàn thiện trong dịp đại lễ
Những ngày sau được đi tham quan thành phố Bình Nhưỡng thì mọi khó chịu, chán nản trong chúng tôi hoàn toàn tan biến và chỉ muốn ở lại thêm để khám phá miền đất tươi đẹp này.
Các công trình kiến trúc lớn nhỏ đều rất quy củ, đường phố rộng thênh thang và dọc hai bên đường dù ở thành phố hay nông thôn là những hàng cây đều tăm tắp. Hầu hết các công trình nhà cửa nơi đây đều do bộ đội xây dựng.
Nơi đây không khí thật trong lành, vào mùa này hầu hết những hàng cây đều trụi lá nhưng còn những cây hoa anh đào khoe sắc hồng rực rỡ dưới nắng vàng. Người dân ở thành phố Bình Nhưỡng không sống trong những ngôi nhà riêng mà sống trong những căn hộ chung cư của nhà nước.
Những toà chung cư tuy cũ nhưng không vì thế mà thiếu sạch sẽ hay bừa bộn. Lan can của từng căn hộ sẽ không bao giờ nhìn thấy dây phơi quần áo chằng chịt mà thay vào đó là những chậu hoa nhỏ xinh đẹp mắt.
Bến xe điện trung tâm thành phố
Ở Bình Nhưỡng không bao giờ có chuyện tắc đường vì đường phố ở đây rất rộng rãi, phân làn xe rõ ràng. Mỗi ngã tư đều có cảnh sát giao thông chỉ đường và lượng xe ô tô tại đây cũng không nhiều, đa số người dân sử dụng phương tiện công cộng như tàu điện, ô tô điện, xe đạp và đi bộ.
Một điều đặc biệt ở nơi đây là phụ nữ đại đa số cắt tóc ngắn, không được mặc quần bò và không được đi xe đạp trong thành phố với lý do phụ nữ đi xe đạp nguy hiểm và dễ gây tai nạn.
Đến Triều Tiên bạn sẽ được biết thêm về kỹ thuật đúc tượng điêu luyện , khắp nơi trong thành phố sừng sững những bức tượng chủ tịch Kim Nhật Thành và Kim Jong Il với nụ cười rạng rỡ.
Những nét điêu khắc chính xác đến từng chi tiết như đường gân tay gân chân, vết nhăn hay đồi mồi trên mặt, mảnh áo lụa bằng đồng bay bay mỏng như tơ và cả đến chiếc khuy áo bị tuột trên áo chủ tịch Kim Nhật Thành cũng được khắc hoạ như thật. Cả đến những bức tượng gồm nhiều tầng lớp xã hội thì 100 bức tượng sống là 100 khuôn mặt khác nhau và thật đến nỗi phải nổi da gà khi nhìn vào ánh mắt họ.
Bức tượng các tầng lớp xã hội đấu tranh giành tự do bên cạnh tượng đài Chủ tịch
Được đi khá nhiều nước trên thế giới biểu diễn nghệ thuật, nhận định của chúng tôi sẽ có phần chủ quan nhưng nghệ thuật biểu diễn tại đây thuộc hàng bậc nhất thế giới. Các môn nghệ thuật được phổ biến khắp nơi, chưa nói đến các nghệ sĩ mà riêng anh cảnh vệ, cô phiên dịch hay một anh công nhân có thể đàn múa hát hay và thuần thục.
Xem những màn đồng diễn của Triều Tiên qua màn ảnh nhỏ không thể thấy hết độ hoành tráng và chính xác tuyệt đối của hàng nghìn diễn viên, thậm chí nhiều tiết mục chỉ là các em nhỏ 5 đến 7 tuổi.
Tại thủ đô có khoảng mười nhà hát và rạp xiếc, sân khấu nào cũng chứa được 1000 đến 2000 diễn viên cùng lúc và 5.000 đến 15.000 khán giả. Trang thiết bị sân khấu của họ cũng thuộc hàng bậc nhất và cực kỳ hiện đại và thông minh, không có cánh gà, sàn sân khấu và dàn ánh sáng chuyển động liên tục, chỉ cần một hai người có thể đạo diễn toàn bộ sân khấu bằng điều khiển.
Những diễn viên nhí xinh xắn đáng yêu Triều Tiên
Có lẽ con người nơi đây sinh ra đều có năng khiếu về nghệ thuật, ai cũng có thể múa hoặc chơi một loại nhạc cụ nào đó, các em bé thì thật tài giỏi và xinh xắn, chỉ 3 đến 5 tuổi thôi nhưng có thể nhảy múa hàng giờ liền giữa thời tiết giá rét hoặc nắng chang chang.
Trong công viên, các gia đình tụ tập dưới thảm cỏ xanh cùng nhau ăn thịt nướng, trẻ nhỏ chạy tung tăng chơi đùa, một hình ảnh thật thanh bình khác xa những gì tôi từng biết đến. Phụ nữ Triều Tiên khá xinh xắn đáng yêu, tuy nhiên đàn ông lại hơi nhỏ bé .
Và điều tôi thấy ngưỡng mộ nhất đó là ý thức trách nhiệm của người dân Triều Tiên, họ sống có trách nhiệm với bản thân và đất nước. Mặc dù vào ngày nghỉ nhưng người dân tự giác đi quét sơn dọc các cây cầu và lan can khắp thành phố, hoặc 16.000 người già trẻ lớn bé cùng tập múa để chào mừng ngày trọng đại của đất nước với nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt.
Nếu bạn có lỡ để quên chiếc túi xách trong nhà hát hoặc bất cứ nơi nào đó thì chắc chắn khi bạn quay lại sẽ vẫn còn nguyên vẹn hoặc được giữ cẩn thận và trả lại. Họ luôn sống hết mình, chân thực, thật thà, sống với ý thức trách nhiệm cao của bản thân mình và đất nước.
Chúng tôi trân trọng họ, những con người giản dị và kiên cường.
Chào tạm biệt những người bạn chúng tôi không thể liên lạc được mà cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại. Một đất nước mà lao động thủ công xây dựng nên những công trình hiện đại. Hy vọng rằng sẽ có dịp tôi được quay lại nơi đây với những khám phá mới, cảm nhận mới.