Có lẽ, hành trình trở về quê hương sum họp cùng gia đình trên những chuyến tàu ngược xuôi cùng thanh âm “xình xịch” quen thuộc, cảnh náo nhiệt nơi sân ga nhỏ luôn khiến ai trải qua đều cảm thấy bồi hồi, thậm chí trở thành một trong những ký ức đẹp nhất…
Nhà ga Hà Nội những ngày cận Tết Nguyên đán Kỷ Hợi càng trở nên đông đúc, dòng người xếp hàng ngay ngắn, nôn nóng lên chuyến tàu trở về quê nhà
Theo quy định của ngành Đường sắt, hành khách được mang miễn phí 20kg hành lý nên ai cũng lỉnh kỉnh đồ đạc, hào hứng về quê đón Tết
Xe đẩy phục vụ chở hành lý của khách đi tàu tại ga Hà Nội
Một hành khách nhỏ cùng cha đi tàu SE11 xuất phát tại ga Hà Nội một sáng cuối năm
Dù lượng hành khách tăng cao, áp lực công việc cũng căng thẳng hơn, các nhân viên nhà ga vẫn tận tình hướng dẫn, trợ giúp thông tin tới những người con lâu ngày về quê
Các hành khách trên tàu khách số hiệu SE2 nhìn theo người thân đứng đợi trên sân ga Phủ Lý (Hà Nam)
Những cành đào mang hương sắc mùa Xuân đất Bắc sắp theo chuyến tàu Thống nhất vào phương Nam nắng vàng
Hành khách hồ hởi khi đón tàu Thống nhất số hiệu SE5 mang theo những câu chuyện, ước vọng riêng trong năm mới
Cùng chúng tôi lắng nghe câu chuyện của bạn Lê Thị Thoa (22 tuổi, Học viện Báo chí và Tuyên Truyền, Hà Nội) chia sẻ kỷ niệm đặc biệt về chuyến tàu mùa Xuân...
Mỗi lần về quê, tôi cũng đi tàu rất nhiều. Nhưng chuyến tàu trở về ăn Tết, cảm xúc lại rất khác. Thông thường, mọi người sẽ về quê từ trước Tết nhiều ngày. Những ngày cận Tết chỉ còn những người con xa xứ cố gắng thu xếp công việc nên chỉ mong có được tấm vé trên chuyến tàu muộn để về quê ăn Tết. Cảm giác háo hức, bồi hồi, mong ngóng luôn len lỏi, đan xen trong tâm trí. Vì tôi cũng không có nhiều cơ hội về quê, khoảng 3 - 4 tháng thậm chí đến nửa năm nên việc trông ngóng quê nhà là 1 chuyện rất bình thường.
Trên mỗi chuyến tàu Tết, không chỉ những người còn về với bố mẹ như tôi, còn có chồng về với vợ con, hay người thân về ăn Tết với anh chị em, nhiều, nhiều lắm. Nhưng ai cũng có tâm trạng vui vẻ, háo hức vì sắp về với nơi gọi là "nhà" như tôi thôi. Không biết mọi người như thế nào, nhưng dường như năm nào về quê để ăn Tết tôi đều chọn cách đi tàu. Đơn giản vì thoải mái, không có tình trạng chen lấn, xô đẩy như các bạn tôi vẫn thường đi xe khách. Dù nhà cách ga tàu hơn 15 cây số, nhưng năm nào, thời tiết ra sao, bố tôi cũng luôn chờ tôi ở nơi cuối nhà ga ấy, bóng dáng nhỏ bé, gầy ruộc, nhưng mỗi lần thấy con gái đều mỉm cười hạnh phúc. Đấy, cảm giác giác ấm áp lắm, thân thương lắm, khoảnh khắc những người con xa xứ ngày trở về mãi mãi không quên…
Ngọc Phan
Theo Báo Du lịch