Trở về thành phố sau chuyến hành trình về với Hồ Ba Bể của dự án 3 PAD. Tôi cảm thấy mình thực sự may mắn khi được tham gia một chuyến đi tuyệt vời như vậy.
Hôm nay trời chuyển mưa sau những ngày nắng ghắt. Nghe tiếng mưa rả rích, đều đều, tôi nhớ đến những cơn mưa và buổi tối quây quần cùng anh em nhà Phuot.vn ở Hồ Ba Bể. Giọng miền Nam pha chút chất Bắc của anh Thi dẫn đoàn vẫn còn vướng vất trong đầu tôi:"Các anh chị ạ, Ba Bể có cái kiểu tiếp khách riêng của nó, nó không nắng hẳn, ko mưa hẳn, mà nó cứ dở nắng dở mưa. Có như thế các anh chị mới cảm thấy lưu luyến, nhớ nhung khi rời xa nó". Và đúng là như thế ít nhất là đối với tôi bây giờ…
Trên chiếc xe ô tô đi từ thị xã Bắc Cạn đến với Ba Bể, nhìn qua khung cửa kính, tôi thầm trầm trồ với cảnh sắc trên đường đi. Những khúc quanh hiểm trở, vách núi cheo leo, mây lơ lửng giữa các triền núi e ấp ôm những bản làng xa xăm. Những khoảng ruộng xanh mơn man, gập ghềnh. Và đặc biệt nhất là rất nhiều hoa chuối cảnh ven đường, điểm thêm màu đỏ vàng tươi tắn. Đường lên với Ba Bể quá tuyệt vời để di chuyển bằng xe máy và tôi mong có một chuyến phượt cùng nhóm bạn lên đây.
Dừng chân ở khu khách sạn ven cổng vào khu du lịch Ba Bể. Đoàn chúng tôi ăn uống và nhận phòng nghỉ ngơi sau một ngày ngồi trên ô tô lắc lư theo từng khúc cua quanh núi.
5h sáng, tôi cùng 2 anh trong nhóm đi bộ vào Hồ. Quãng đường hơn 3km vào buổi sáng sớm tinh mơ. Xung quanh tôi chỉ là một màu xanh cây cỏ, long lanh của những hạt sương mai còn đọng nhiều trên từng tán lá. Cây phủ trên đầu, rễ cây dăng dăng, không gian im ắng.
Hồ Ba Bể rộng lớn, ngút ngàn. Hồ men theo triền núi hay là núi quấn quanh lòng hồ? Những dãy núi nghiêng nghiêng như những nàng tiên phủ tóc mây che đi hình hài nguyên sơ của nó. Núi dang tay ôm lấy bản nhỏ vào lòng đầy âu yếm. Lạc vào Ba Bể, tôi lạc vào một màu xanh bất tận. Lạc vào một cõi như giao thoa giữa ảo giác và thực tại. Lạc vào một sự bình yên đầy quyến rũ.
Khác với các điểm du lịch khác, ở đây tôi không bị mời chào bởi những người bán hàng lưu niệm, tôi cũng không thấy nhiều những cửa hàng kinh doanh. Chỉ một vài quán nhỏ tập trung tại bến thuyền mà thôi. Và đây cũng là điều mà tôi phải phân vân khi muốn mua một món quà lưu niệm. Thực sự là bạn sẽ không tìm được một đồ vật gì để làm quà tặng mang hương sắc riêng của Hồ Ba Bể.
Trở vê với đoàn, tôi tiếp tục được đi tham quan Hang Mua Hạ. Một hang động thạch nhũ nguyên sinh. Đến đây, tôi liên tưởng đến 3 cõi: Tiên - Trần - Quỷ. Tôi xếp Hồ Ba Bể ở cõi Tiên, Hang Mua Hạ ở cõi Quỷ và tôi đại diện cho cõi Trần Tục. Tôi không viết nhiều về Hang Mua Hạ, vì tôi muốn bạn hãy bước xuống và cảm nhận sự lạnh giá rờn rợn nơi này.
Tôi muốn các bạn hãy để tâm đến khung cảnh trên đường đi. Như lạc bước vào những khung tranh yên bình về làng quê Việt. Đàn trâu bò và ngựa nằm dài trên bãi ngô, bãi cỏ bỏ hoang. Mặc cho đoàn xe kéo dài tiến đến, mặc cho đoàn người vừa đi vừa chỉ vừa trỏ. Bản làng vẫn lặng im, mặc cho đoàn chúng tôi vừa đi vừa táy máy nghịch thuyền độc mộc, hái nhãn dọc đường. Tôi có cảm giác như mình đang bước chân từ bức tranh này sang bức tranh khác. Tôi ngại ngùng nếu có nhỡ tay làm rơi rớt một vật gì làm hỏng cả bức tranh.
Mới sáng đây mà trời đã tối, những làn điệu hát Then của cô gái Tày, chàng trai bản, ru êm cho tâm hồn tôi. Lửa trại sáng bừng lên những nụ cười trong trẻo, những ánh mắt lấp lánh niềm vui của các thành viên trong đoàn. Tôi không nói tạm biệt Ba Bể, tôi hẹn ngày trở lại để tiếp tục hành trình khám phá vẻ hoang sơ của vùng đất này. Vẫn còn nhiều... nhiều lắm... những vẻ đẹp bí ẩn mà tôi chưa có cơ hội tìm đến.
.........Tiếng mưa lại rả rích như níu kéo lòng người ở lại với nơi đây….